Người dưng 1 (đi làm về): Anh ơi, sao em đau đầu quá, cũng hơi đau bụng nữa
Người dưng 2: Em lúc nào chẳng kêu đau đầu
Người dưng 1: trong lòng quá chán mới chốt lại: Thế người ta mới bảo đừng có lấy người yêu làm chồng vì lúc không là người yêu nữa thì chẳng còn quan tâm gì đến nhau đâu
Người dưng 2: Em ơi ra ăn cơm
Người dưng 1: Em mệt
Người dưng 2: Chờ một lúc ko thấy ai ra ăn cơm lại gọi vào "Thế có ăn cơm không?"
Người dưng 1: Đành bò dậy ra ăn cơm. Nuốt cơm không có ngon.
Người dưng 2 ở nhà trông con cả ngày. Người dưng 1 đi làm về được bàn giao con lại cho bế. Chờ ăn cơm xong (người dưng 1 vừa trông con vừa ăn) thì người dưng 2 lại phi ra bế con thay để người dưng 1 đi thực hiện nghĩa vụ tiếp theo là rửa bát. Ờ cứ như thể nếu người dưng 2 phải rửa bát thì thiệt thòi lắm chăng?
Người dưng 1 rửa bát dở chân tay thì con nó gào khóc đòi theo, trông thiệt là khổ cũng phải cố rửa cho xong. Rửa xong rồi lại vội vàng bế con.
Người dưng 1 vẫn đang đau đầu lắm, trộm nghĩ có khi nào đang bế con mà mình đứt mạch máu não lăn quay ra đất không?
Người dưng 1 lại nghĩ tiếp: À ừ thì là người dưng mà, tốt nhất tự thương lấy mình chứ mong gì ai thương. Ai mệt tự biết thân người đó. Đừng có mong gì người dưng 2 thương mình mà đỡ đần mình.
Người dưng 1 lại ước: giá như người dưng 2 chỉ cần bảo "Em mệt thì nghỉ đi để đó lát anh làm cho, đưa con anh bế cho mà nghỉ"...và đó chỉ là ước thôi.
Và rồi mỗi ngày với bao điều nhỏ nhặt diễn ra như thế...liệu người dưng 1 và người dưng 2 có hạnh phúc bên nhau nữa không?
Câu chuyện chưa có hồi kết và nghe cũng dở tệ nhưng mà tạm thời kết luận: Cũng cần sống ích kỉ, tự thương lấy chính mình trước khi mong đợi người khác thương lại. Đúng ko nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét