Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

Mẹ tôi!

Lúc tôi còn nhỏ:

  • Tôi hay bị mẹ mắng và mẹ hay bênh anh tôi hơn là tôi. Tôi luôn cảm thấy cuộc đời bất công và tôi giống như một đứa con nuôi của mẹ, một đứa con mà như mẹ nói là mẹ "nhặt được ở đống than". Đã có lúc tôi tưởng thế thật
  • Tôi chẳng bao giờ được mẹ khen hay khích lệ dù tôi có đạt một số thành tích nho nhỏ trong học tập
  • Mẹ chẳng bao giờ đưa tôi đi học hay đứng chờ đón tôi ở cổng trường như bao bạn khác
  • Mẹ chẳng bao giờ an ủi tôi khi tôi buồn
--> Giờ tôi hiểu thêm rằng ngày xưa khó khăn quá, mẹ phải lo cho anh em chúng tôi ăn học bằng cách làm thêm đủ thứ việc trên trời dưới bể, còn đâu mà lo giải pháp tinh thần cho con nữa.
Mẹ làm thêm biết bao nhiêu nghề, chẳng nghề nào là nhẹ nhàng cả: đi buôn đồng, chăn nuôi lợn, may gia công, đi bốc dỡ gạch thuê,...tất cả chỉ nhằm cho anh em chúng tôi có miếng cơm no đủ, được đi học bằng bạn bằng bè.
Ngày ấy trẻ con quá, có hiểu hết đâu, chỉ thấy bạn bè có cái nọ cái kia rực rỡ đẹp đẽ là thèm thuồng và mơ ước thôi.

Khi con cái lớn khôn thành người, những tưởng mẹ được an nhàn hơn bù lại quãng thời gian khốn khó khi trẻ. Nhưng:
  • Bố tôi mất được 49 ngày thì mẹ nhập viện cấp cứu. Và rồi sau đó là chạy thận - căn bệnh kéo sức khỏe của mẹ sụp xuống, phải gắn liền cuộc đời với bệnh viện và cỗ máy chạy thận nhân tạo
  • Trên cánh tay mẹ giờ là lồi lõm vết kim đâm - nhìn giống như một thân cây già nua khô cằn gồ lên những cái mấu gồ ghề. Bàn tay mẹ xương xầu với lớp da mỏng manh như tờ giấy. Mỗi khi mẹ chạy thận xong thì phải mất hơn một ngày sau thì mẹ mới có thể gỡ miếng gạc ra khỏi ta và máu mới thôi rớm chảy. Những bữa cơm của mẹ cũng không còn khái niệm ngon miệng nữa mà đi kèm với những trận nôn thốc nôn tháo. Không kể ăn vào bao nhiêu cũng đâu có ngấm vào người. Mẹ cứ ngày một gày đi
Và tôi giờ đang làm mẹ mà mỗi ngày mẹ tôi vẫn đang phải trông con hộ tôi rồi cơm nước hộ tôi. Thuê 2 lần giúp việc vẫn chưa có người nào gắn bó được lâu để rồi đứa con 31 tuổi này vẫn là gánh nặng của mẹ với những đứa con của nó - cháu của mẹ.

Cuộc đời, có những người chẳng hiểu được bệnh của mẹ - có những người thiếu sự cảm thông và tình thương với người khác vẫn nói rằng mẹ tôi thế nọ thế kia. Tôi buồn vì không thể bảo vệ mẹ. Tôi buồn vì mình không giỏi giang giàu có để có thể đem đến cho mẹ niềm hạnh phúc mà vẫn là những nỗi buồn có tên nặng trĩu. Suốt cuộc đời mẹ chỉ vì con - vì cháu và mẹ khổ.

Tôi thương mẹ thật nhiều - thật nhiều..........và tôi thấy giờ đây tôi giống mẹ - tôi học được ở mẹ đức tính cần cù - gom góp dành dụm cho gia đình. Tôi không ngại ngần bất cứ công việc gì miễn là lao động chân chính tạo ra thu nhập cho gia đình bớt khó khăn.
Tôi giống mẹ nhiều điểm mà tôi đã nhận ra rằng mình ước gì mình giỏi như mẹ, đảm đang như mẹ....và có đức hi sinh như mẹ

Và tôi chưa một lần nói thẳng với mẹ được rằng: Con yêu mẹ rất nhiều.
Mẹ cố gắng sống khỏe với con thật lâu mẹ nhé. Con sẽ vượt qua khó khăn để mẹ không phải nặng nhọc giúp con như thế này nữa. Con sẽ cố gắng mẹ ạ!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét